WHAT'S NEW?
Loading...

Tuổi trẻ và đoạn đường đầu đời


”” Dành cho bạn, cho tôi và …
Mình tin chắc rằng đã hơn một lần bạn nghe về tuổi trẻ, từ những người lớn. Như tuổi trẻ này chỉ đến một lần mà thôi, cuộc đời chỉ có một lần mà thôi. Lựa chọn là của bạn. Quyết định là của bạn. Nhưng làm sao để sống không phí hoài tuổi trẻ.

Những lời nói đó là những lời chia sẻ chân tình của những người đã đi qua, sống cùng tuổi trẻ của họ và giờ đang ở bên kia của cuộc đời. Nhưng lời nói hoa mỹ, mà không có một lý luận cụ thể rõ ràng nào thì khó mà thuyết phục người khác. Đặc biệt là con người thường có tính ì. Như mình, mặc dù mình biết là nếu bước ra khỏi vùng an toàn thì sẽ khám phá được nhiều điều hơn, nhưng mình thường vẫn chọn cách sống cùng vùng an toàn.

Như thể bước một bước ra mình sẽ không thụt lùi lại được.

Mình biết nhiều người bạn của mình vẫn mong muốn có một cuộc sống tự do. Không phải theo những gò ép của gia đình hay những người xung quanh mà sống đúng với đam mê của mình. Dĩ nhiên thì ba má luôn mong điều tốt cho con, nhưng đôi khi, những người xung quanh vì quá thương mình mà gò ép mình vào một con đường mình không thích (dù con đường đó bằng phẳng và an toàn hơn). Lúc đó, chọn rẽ sang một hướng khác đã là một can đảm rồi. Đừng nói đến việc sống cùng đam mê.

Cũng như nhiều người nói sau khi ra trường đi làm vài năm, họ sẽ dành dụm tiền để khởi nghiệp. Nhưng mà khi đó, họ đã quen với việc nhận tiền ổn định và còn nhiều mối lo hơn là bây giờ. Có thể họ còn phải nuôi sống cả gia đình, vợ con, vân vân và vân vân. Khi đó, chấp nhận buông bỏ và rẽ ngang đã là một sự can đảm. Không mấy người có thể làm được điều đó.

Nên có lần, mình nói với một đứa bạn là nếu muốn khởi nghiệp, hãy làm từ bây giờ. Bây giờ bạn không mất gì cả, nhưng cái bạn có là khát khao và cả tuổi trẻ nữa. Những thứ không thể quy đổi ra tiền, nhưng là động lực rất lớn để bạn bước đi.

“Tuổi trẻ và khát vọng”, mình vẫn ấp ủ được nói trước đám đông như vậy. Về việc theo đuổi đam mê và bước ra vùng an toàn của mình.

Như mình trước đây, sống trong cái kén quá lâu ngày nên ngại rủi ro, ngại làm điều mới. Đến khi đời nó xô đẩy mình ra khỏi sự an toàn, bắt mình phải bước đi, bắt mình phải nhìn nhận mọi thứ khắc nghiệt hơn và bắt mình phải thử và làm những điều mình đã ấp ủ từ lâu mà không dám làm (vì ngại rủi ro, dĩ nhiên) thì mình mới nhận ra bao năm tháng mình đã sống hoài thế nào.

Nghe thì chắc triết lý, nhưng mình vẫn mong thấy mọi người sống cùng đam mê của bản thân. Chỉ có như vậy, bạn mới mãi là bạn, vì bạn đang sống cùng niềm khao khát của chính mình.

Tuổi trẻ thì không lấy lại được. Sức khoẻ cũng vậy. Một khi đã bệnh xuống, bạn không biết bao giờ có thể đứng dậy được. Nhưng niềm tin là cái có thể tự tìm lấy. Bằng cách theo đuổi đam mê, bằng cách sống cùng những ước mơ và biến những ước mơ thành hiện thực.

“Bạn chỉ có một cuộc đời để sống” – đó là cái câu chình hình ngay trên màn hình của mình. Và mình chọn sống cùng đam mê.

Hãy cứ đam mê, hãy cứ dại khờ



Hãy bắt đầu một cách thực tế, và tôi thích câu nói của ông vua nghệ thuật Bình dân (POP) Andy Warhol:

“Good business is the best art.” - “Những thương vụ tốt chính là nghệ thuật hàng đầu”


Tôi quan niệm tất cả mọi ngành nghề đều ẩn chứa sáng tạo, khoa học, đam mê mà không chỉ thiết kế, hay nghệ thuật mới có. Bất cứ ngành nghề nào cũng phải trải qua học tập, và các kinh nghiệm thực tế.


''Bạn chỉ thấy một ngành nghề tuyệt vời cũng như khó khăn chỉ khi bạn dấn thân vào nó và tìm mọi cách tìm hiểu nó sâu nhất có thể.''


Mỗi người trong chúng ta đều có một công việc trong guồng máy này, và một cách tâm linh, tôi không nghĩ mình có quyền lựa chọn. Và nếu thời gian trở lại và tôi sống bằng một nghề khác – Một thợ sửa xe máy chẳng hạn. Tôi vẫn sẽ tìm tòi, sáng tạo quyết tâm học hỏi và hoàn thiện kỹ năng của mình để phục vụ xã hội.


So sánh một công việc dầu mỡ với một công việc ngồi máy lạnh với con chuột chỉ là thiển cận. Mỗi công việc đều đóng góp những giá trị to lớn cho xã hội, và tất cả đều phải cám ơn lẫn nhau vì chúng ta đang cố gắng làm thật tốt công việc của mình.

Bạn phải học cách yêu công việc hiện tại của mình, trước khi so sánh với công việc của người khác. Chả phải Steve Jobs đã hâm mộ câu nói: 

"Hãy cứ đam mê, hãy luôn dại khờ"

Đây không phải câu nói dành cho nghề thiết kế, nó dành cho mọi nghề nghiệp vì bạn phải có đam mê với công việc của mình, và hãy "dại khờ" khi ai đó so sánh dầu mỡ và máy lạnh.

Phía sau Apple không phải Steve Jobs hay Jonathan Ivy mà là Steve Wozniak – người cương quyết chỉ sống và làm việc như một kỹ sư máy tính, nhưng thành công của Apple luôn phải nhắc tới ông.

Bài viết không có một câu trả lời đầy đủ cho bạn, nó chỉ có tính tham khảo với những bạn đang phân vân giữa công việc này và công việc khác.

Tôi cũng không nói về những mặt hay mặt đẹp, mặt được của nghề thiết kế để kích thích bạn. Vì tất cả những gì hào nhoáng nhất đều là những gì dễ thấy nhất. Phía sau tấm màn là thứ bạn cần quan tâm khi quyết định chuyển qua nghề Thiết kế.

Đam mê là điều quan trọng, và với bất cứ nghề nghiệp nào bạn dấn thân, chỉ cần đam mê, bạn sẽ có tất cả.

Cây xanh trong kiến trúc

Khi cải tạo và xây dựng đô thị, phải hết sức giữ gìn và tận dụng những cây sẵn có, tổ chức hợp lí cảnh quan chung quanh các công trình xây dựng, các khu nghỉ ngơi. Việc tổ chức, bố trí cây xanh không những cần chú ý đến yêu cầu thẩm mĩ cao mà còn phải tạo nên môi trường tiện nghi và trong lành. Trong cách bố cục, phải dựa vào quy luật phát triển của tự nhiên để khôi phục thế cân bằng sinh thái đã bị phá vỡ do tác động của con người. Đi đôi với kế hoạch trồng cây xanh, phải có biện pháp bảo vệ cây mới trồng.
Căn cứ vào điều kiện khí hậu khác nhau, người ta đã nghiên cứu tiêu chuấn cây xanh cho từng vùng khí hậu (nóng, ấm, ôn hoà, lạnh). Tông diện tích cây xanh sử dụng công cộng và sử dụng trong khu nhà ơ tính cho một đầu người ở vùng khí hậu nóng là 45 – 50m2 trong khi tiêu chuẩn ở vùng khí hậu lạnh là 22 – 25m2.
Từ bao đời nay, trong lối sống gần gũi với thiên nhiên của người dân nước Việt, cây xanh gắn bó mật thiết với từng ngôi nhà, thôn xóm. Thiên nhiên nhiệt đới là điều kiện để đất nước ta bốn mùa xanh tốt. Màu xanh trên đất nước ta, tuy vậy, chưa nhiều đâu. Đất nước Liên Xô cũ rộng lớn, tuy thuộc xứ hàn đới mà chiếm tới 1/5 tài nguyên rừng trên thế giới với 769 triệu hecta. Những nước nổi tiếng về cây xanh như Canada (240 triệu ha), Mỹ (218 triệu ha), Thuỵ Điển (36 triệu ha), Phần Lan (25 triệu ha)… mà vẫn còn chưa thoả mãn được nhu cầu khiến chúng ta càng thấy có trách nhiệm trong việc làm “xanh tươi” đất nước cả về lượng lẫn chất.
Quan niệm truyền thống của nhân dân ta đối m tiện nghi nhiệt thể hiện ở nhiều câu phương ngôn như “Nhà sạch thì mát” hoặc “Nhà cao cửa rộng”… Hệ quả trong câu thứ hai này hẳn đã rõ, cũng là được mát. Ở xứ nóng, mát là đặc trưng của cảm giác tiện nghi nhiệt.

Đừng trách


Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn 
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng 
nên đừng trách… 

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách 
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp 
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất 
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc 
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực 
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ… 

Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa 
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ 
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau - nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé? 
thỉnh thoảng cầm tay nhau - cho khác với những người xa lạ 
thỉnh thoảng trách một lời - lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió 
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố 
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân… 

Đừng trách 
khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong 
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn 
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được 
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất 
tuyệt đối không tin vào những bất trắc 
cho đến khi… 

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi 
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng 
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết 
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực 
và ta quặn đau… 

Đừng trách 
nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu 
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác 
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước 
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước 
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết 
phải một lần được gieo xuống 
trong gió mưa… 

Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa 
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng 
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận 
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác 
như một niềm vui… 

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?

Thơ (nguyễn Phong Việt)

Câu chuyện về Bút chì và Cục tẩy!


Bút chì: Con xin lỗi !
Cục tẩy: Vì cái gì thế, con yêu ? Con có làm gì có lỗi đâ…u !
Bút chì: Con xin lỗi vì mẹ phải chịu đau đớn vì con. Bất cứ khi nào, con phạm phải sai lầm, mẹ lại luôn ở đó sửa sai giúp con. Nhưng khi mẹ làm điều đó, mẹ lại làm hại chính mình. Cứ mỗi lần như thế, mẹ lại ngày càng bé hơn.
Cục tẩy: Điều đó đúng ! Nhưng bé ơi, mẹ chẳng phiền đâu. Con nhìn xem, mẹ được tạo ra vốn để làm việc này mà. Mẹ được tạo ra để giúp con bất cứ khi nào con phạm phải sai lầm. Mặc dù mẹ biết ngày nào đó mẹ sẽ mất đi và con sẽ thay thế mẹ bằng người khác nhưng mẹ vẫn rất vui với những gì mẹ đã làm. Vậy nên, đừng lo lắng nữa nhé ! Mẹ ghét nhìn thấy con buồn lắm !

Nhân trắc học trong thiết kế kiến trúc và nột thất

Bất kể công trình lớn nhỏ, được thiết kế theo kiểu nào cũng phải căn cứ vào nhân trắc, đặc biệt trong nội thất. Kích thước của đồ nội thất gắn với một khái niệm "tỷ xích" (mối tương quan giữa kiến trúc và người).
Trong nhà luôn cần một tỷ xích thích hợp và tỷ xích gần gũi. Theo thống kê nhân trắc học, nam có chiều cao là 175 cm và mức trung bình là 164 cm, còn nữ có chiều cao khoảng 163 cm, với mức trung bình là 155 cm.

Tay với (người giơ tay ngang) của người Việt Nam: tương ứng với nam là 82,5 cm - 94 cm và nữ khoảng 77,8 cm - 83 cm. Thế người của con người Việt Nam có chiều cao thích hợp của nam là 45,5 cm và 43 cm. Còn nữ là 40,4 cm và 39,1 cm.

Chiều cao trung bình ở các nước Anh và Mỹ gần đây theo thống kê là 175,26 cm. Chiều cao phụ nữ thường thấp hơn 5%. Kiến trúc sư nổi tiếng thế giới Le Coocbuydie đã tìm ra tỷ lệ vàng cho người có chiều cao 1,83 m và 1,72 m. Tỷ lệ vàng (Modun) của ông là những chuỗi số liên quan đến con người và đến kích thước đồ vật.
Kích thước đồ gỗ hiện đại ra đời từ những kích thước của con người đo được ở trên. Quy cách đồ gỗ có thể chia làm 3 loại: đại, trung, tiểu. Lựa chọn đồ gỗ là lĩnh vực tinh tế, không thể đánh đồng sự sang trọng với kích thước lớn nhỏ. Tùy vào diện tích của nhà và điều kiện mà bố trí phù hợp.

Kích thước của đồ nội thất loại lớn: Đi văng: 220 × 80 cm; Salon: 80 × 80 cm; bàn Salon: 60 × 130 cm; bàn làm việc: 80 × 150 cm.

Ghế làm việc: 50 × 50 cm. Bàn tròn để ăn: đường kính 90cm với 4 ghế 55 × 60 cm; bàn ăn bầu dục 8 ghế cạnh dài 180cm, cạnh ngắn dài 140cm; bàn ăn bầu dục 6 cạnh dài: 140cm, cạnh ngắn dài 120cm; bàn ăn hình chữ nhật 8 ghế: 80 × 180cm (mỗi ghế 45 × 45cm).
Giường đôi: 200 × 200 cm (cộng với 2 tủ nhỏ đầu giường 45 × 55 cm); giường một: 200 × 100cm; giá sách, tủ tường: 35 × 180 cm; 45 × 200 cm, 65 × 180 - 220 cm. Bồn tắm nằm 75 cm × 170 cm, bồn tắm ngồi 75 × 110 cm.

Mỗi công trình lớn, nhỏ đều phải tuân theo một tỷ xích nhất định. Kích thước của nội thất loại trung bình hoặc nhỏ: Đi văng: 200 × 80 cm và 190 × 80 cm; ghế tiếp khách: 60 × 80 cm (cao 32 - 40 cm); bàn tiếp khách: 30 × 50 cm và 50 × 100 cm; bàn làm việc: 70 × 120 cm và 70 × 140 cm (cao 72 - 76cm).

Giường đôi: 120 × 190 cm và 140 × 190 cm (cao 35, 40, 45 cm); giường một: 75 × 190 cm. Bàn nhỏ để cạnh giường: 40 × 40cm. Giường trẻ em 60 × 120 cm (cao 45 cm, dùng cho trẻ em 3-4 tuổi).

Tủ tường, giá sách, tủ quần áo: 35 × 80 cm, 35 × 120 cm, 50 × 120 cm, 55 × 180 cm, 60 × 240 cm (cao 180, 200, 240 cm).